Tớ cũng yêu cậu lâu rồi !
Phan_4 end
Một lần nọ, tôi thấy cô ấy bên quầy bán nước tự động, tôi đến gần nhưng rồi dừng lại. Cô nàng đang chìm trong suy nghĩ, và tôi chỉ có thể nhìn chằm chặp ngay lúc đó. Tôi tự hỏi cô ấy đang suy nghĩ gì vậy nhỉ, rồi cô ấy mỉm cười, tôi không thể giúp gì thế là tôi cũng cười. Mọi người đang để ý nên tôi nói chuyện với cô ấy. Tôi hỏi xem cô ấy đã chọn xong chưa. Nhưng cô nàng bỗng giật mình rồi bỏ đi ngay lập tức. Tôi cười và nói với bản thân rằng một ngày nào đó tôi sẽ thổ lộ tình cảm với cô ấy. Cùng ngày đó, tôi gặp cô ấy đi chung với các bạn. Cô ấy trông rất vui. Có chuyện gì mà cô ấy vui đến thế? Tôi thắc mắc.
Một lần khác, khi tôi đang đón xe buýt (do xe tôi bị hỏng), tôi thấy cô ấy và các bạn, nhưng lần này có thêm một anh chàng nào đó. Tôi cảm thấy rất ganh tỵ và rất buồn. Đó có phải là bạn trai của cô ấy không? Tôi không chờ xe buýt ở trạm gần trường nữa,mà tôi đi đến một trạm khác.
Một buổi sáng hôm khác nữa, tôi thấy cô ấy một mình cạnh ngăn tủ. Thế là tôi quyết định lần này tôi sẽ bày tỏ hết với cô ấy. Tôi sẽ làm như vậy, vào ngay lúc này. Tôi tiến lại gần, trong đầu tôi đang chuẩn bị những gì tôi sắp nói ta. Nhưng khi tôi đến gần cô ấy, tim tôi đập loạn xạ nên tôi không thể dừng lại được. Tôi đã đâm sầm vào cô ấy. Sách của cô ấy rơi xuống đất, còn tôi thì hoảng hốt. Cô nàng ngồi xuống đất, tôi vội vàng xin lỗi. Tôi để ý thấy cô ấy đang xoa xoa chân, tôi biết là cô ấy đau lắm, tất cả là lỗi của tôi hết. Tôi nói tôi sẽ đưa cô ấy đến lớp, nhưng cô ấy từ chối. Tôi đoán cô ấy không muốn thế nên tôi bỏ đi. Tôi sẽ rất vui nếu như được đưa cô ấy đến tận lớp học chỉ một lần thôi, vì tôi sẽ có thể bên cạnh cô ấy một lúc nữa.
Có một lần tôi thấy cô ấy đi chung với bạn trong công viên, tôi không thể thôi nhìn cô ấy. Cô ấy cũng nhìn tôi, tôi vui lắm. Sau đó, vào một đêm, tôi gặp cô ấy lên cùng chuyến xe buýt mà tôi đang đi. Nhưng cô ấy không đi một mình, mà cùng đi với anh chàng hôm nọ. Tôi nghĩ anh chàng này là bạn trai của cô ấy, họ ngồi phía trước mặt tôi. Tôi nghe cuộc trò chuyện giữa họ, và nhận ra rằng anh chàng này không phải bạn trai của cô ấy. Tôi mừng lắm. Tôi nghe được cô nàng đang làm việc cho một nhà hàng. Khi cô ấy xuống xe, tôi không nhìn cô ấy, nhưng cố ấy lại vẫy chào anh chàng ngồi phía trước tôi. Khi xe buýt chạy tiếp thì tôi quay lại nhìn, tôi thấy cô ấy đang đi vào nhà. Tôi tự hỏi không biết cô nàng có nhìn tôi không nhỉ.
Khi nghe cô ấy có một việc làm, tôi quyết định đến chỗ đó. Cô ấy là người đến phục vụ tôi. Tay chúng tôi chạm vào nhau, và cô ấy bỗng giật mình. Khi cô ấy quay lại, tôi định hỏi xem liệu tôi có thể đưa cô ấy về nhà không, nhưng tôi chỉ có thể nói “ừm…” Tôi bỏ đi mà không nói lời nào. Tôi thấy mình thật ngốc, nên tôi đứng chờ bên ngoài, nhưng lại ngồi trong xe. Tôi không biết phải nói gì khi cô ấy bước ra. Khi cô ấy ra, tôi chỉ nhìn cô ấy thôi. Cô ấy rất đẹp. Tôi không biết tiếp cận cô ấy như thế nào nữa. Cô ấy đứng đó rất lâu. Cô ấy đang đợi ai à? Tôi đoán cô ấy đang đợi anh chàng nọ, nên tôi không ra ngoài. Khi xe buýt đến, cô ấy lên xe. Tôi lập tức ra khỏi xe. Nếu cô nàng không đợi anh chàng kia thì có thể là tôi lắm chứ? Tôi cũng không biết nữa. Tôi rất hối hận vì đã không đến chỗ cô ấy.
Ngày hôm sau, tôi trở lại nhà hàng, nhưng không thấy cô ấy đâu. Tôi hỏi bà chủ thì biết cô ấy đang ở trường. Rồi tôi nhờ bà chủ đừng nói với cô ấy là tôi đã hỏi chuyện. Tôi quay lại trường và tìm cô ấy. Tôi thấy cô nàng ở trong lớp một mình và đang say ngủ. Tôi mỉm cười nhìn cô ấy ngủ. Tôi đắp chiếc áo vét của mình cho cô ấy. Bỗng cô ấy thức giấc, thế là tôi chạy ra ngoài và va vào chiếc ghế. Tôi đoán tôi đã làm cô nàng thức giấc. Tôi trốn trong lớp bên cạnh và chờ cô ấy ra ngoài. Khi cô nàng đi ra, ngay lập tức tôi đi lấy xe, lần này tôi có thể đưa cô ấy về nhà rồi. Nhưng xe tôi lại hỏng nữa, tôi cố gắng sửa nó. Tôi hy vọng cô ấy vẫn chưa về. Khi xe sửa xong, tôi chạy đến cổng trường và thấy cô ấy. Cô nàng đang bị mấy tên trường khác vây lại, tôi rất tức giận. Tôi bước ra và nhìn mấy tên đó với ánh mắt đằng đằng sát khí. Tôi thật sự muốn giết chúng ngay lúc đó. Một trong số chúng hỏi có phải cô ấy là bạn gái tôi không. Tôi trả lời phải, khi tôi muốn tiến đến chỗ bọn chúng thì chúng bỏ đi. Tôi rất lo lắng cho cô ấy, chuyện gì sẽ xảy ra với cô ấy nếu tôi không đến trường? Thế rồi tôi đưa cô ấy về nhà. Khi tôi muốn giải thích về câu trả lời với bọn kia, rằng cô ấy là bạn gái tôi, thì cô nàng ngắt lời tôi. Cô ấy bảo rằng tôi chỉ nói vậy để mấy gã kia để cho cô ấy yên mà thôi. Tôi rất muốn nói là tôi thật sự có ý như vậy, nhưng tôi đã không nói. Có lẽ cô ấy không thích tôi. Nhưng dù sao thì tôi cũng vẫn vui vì được đưa cô ấy về nhà.
Nhưng cho đến một lần kia, cô ấy giận tôi lắm. Tôi hôn cô ấy. Đó là cảm giác tuyệt vời nhất trong đời tôi. Rồi bỗng nhiên các bạn tôi thấy cả hai, họ nghĩ là tôi đã thực hiện vụ cá cược mà họ đã yêu cầu tôi làm. Nhưng tôi nói là tôi không muốn làm điều đó. Và khi họ nhìn thấy, họ cho rằng tôi đã thực hiện. Cho nên cô ấy rất giận tôi. Tôi muốn giải thích nhưng cô ấy không muốn nghe. Tôi nói với chính bản thân, tôi sẽ giải thích rõ ràng với cô ấy. Tôi sẽ nói ra hết sự thật.
Nhưng mấy ngày sau, cô nàng không nói chuyện với tôi nữa. Cô ấy cứ nhìn đi chỗ khác khi tôi nhìn cô ấy. Tôi buồn lắm, tôi rất muốn nói lời xin lỗi. Khi trường bị hoả hoạn, tôi nghe nói cô ấy vẫn còn bên trong. Ngay lập tức, tôi chạy vào và cứu cô ấy ra. Tôi rất lo lắng, cô ấy bất tỉnh khi tôi bế vào phòng y tế trường. Khi tỉnh lại, cô ấy lại nhìn tôi chán ghét. Cô ấy vẫn còn giận. Lần này tôi biết rõ là tôi không còn cơ hội nữa. Cô ấy không thích tôi.
Tôi muốn bày tỏ tình cảm nhưng tôi không thể. Cô ấy không hiểu cảm giác thật sự của tôi. Vì thế tôi quyết định viết bài này. Tôi muốn cô ấy biết là tôi thật sự nghĩ gì về cô ấy. Tôi biết, giờ đây, cô ấy đã nhận ra tôi là ai. Tôi chỉ muốn nói là tôi thật sự yêu cô ấy với tất cả con tim mình. Và tôi cũng rất tiếc về những gì đã xảy ra. Hôm nay là ngày cuối cùng tôi gặp cô ấy, gia đình tôi sẽ ra nước ngoài. Nhưng thật sự tôi không muốn đi, tôi chỉ muốn bên cạnh cô ấy thôi. Tôi muốn gặp cô ấy mỗi ngày, thậm chí là nhìn từ rất xa. Tôi muốn thấy cô ấy cười, muốn thấy cô ấy vui vẻ. Tôi muốn cô ấy hạnh phúc, và có thể làm gì đó cho cô ấy. Tôi muốn nói với cô ấy rằng "Tớ yêu Cậu." Chà, nhưng giờ đây thì tôi không làm được rồi. Một ngày nào đó, tôi có thể sẽ quay lại và nói thẳng với cô ấy. Nếu ngày đó đến thật, tôi biết cô ấy đã đọc bài báo này rồi. Và không biết là, cô ấy vẫn còn giận tôi không? Tôi không biết cô ấy cảm thấy như thế nào về tôi. Tôi cũng không biết cô ấy có yêu tôi hay không. Tôi sẽ mãi không biết điều đó.
Bây giờ thì đã quá muộn màng để nói rằng tôi yêu cô ấy. Quá muộn màng để cho cô ấy biết điều đó.
Bài viết này dành cho cô ấy, "Tớ xin lỗi đã làm cho cậu buồn. Tha thứ cho tớ nhé. Tớ yêu cậu."
“Emma?” Elyse gọi tôi, họ đang nhìn tôi.
“Tớ… tớ không biết nói gì nữa.” Tôi nói. Tôi cảm thấy nước mắt đang rơi. “Tớ thật sự không biết phải nói gì nữa.”
Rồi các bạn ôm lấy tôi. “Tớ thật ngốc!” Tôi khóc.
“Emma!” Dane gọi tôi. “Cậu đọc bài này chưa?” Cậu ấy vẫy tờ báo lên.
“Emma đọc rồi Dane à.” Eleanor trả lời thay tôi.
“Vậy cậu ấy có biết là hôm nay Nicholas sẽ đi không?” Dane hỏi tiếp.
“Sao cơ?” Tôi lập tức đứng dậy. “Hôm nay sao?”
“Đúng vậy.” Dane đáp.
“Tớ phải gọi cho cậu ấy.” Tôi hấp tấp gọi vào số điện thoại của Nicholas nhưng cậu ấy không trả lời máy. “Trả lời đi Nicholas, tớ xin cậu đấy.” Tôi thì thào.
“Gọi số nhà cậu ấy xem.” Susan đề nghị.
“Cậu biết số không?” Tôi hỏi.
“Không.” Susan trả lời thất vọng.
“Tớ biết này!” Samantha la lên. “Này. Tớ có được từ các bạn trong lớp. Tớ biết một ngày nào đó nó sẽ có ích mà.” Cô bạn cười.
Tôi quay số, ai đó bắt máy. “Alô”
“Alô, có Nicholas ở đó không ạ?” Tôi hỏi.
“Cả nhà họ đi rồi.” Người phía bên kia hỏi. “Ai vậy?”
“Cháu là bạn của cậu ấy, ừm…”
“Emma à?”
“Sao cô biết tên cháu?” Tôi thắc mắc.
“Nicholas hay nói về cháu lắm.”
“Có thể cho cháu biết ai đang nói chuyện không ạ?”
“À, cô là cô của nó.” Rồi cô ấy nói thêm. “Có thể họ còn ở sân bay đấy.”
“Cám ơn cô nhiều lắm!” Tôi cúp máy và nói với các bạn.
“Tớ sẽ đưa cậu đi.” Dane đề nghị.
“Cậu có xe à?” Susan lại hỏi.
“Của bố tớ.” rồi Dane cười ma mãnh. “Nhanh lên nào!”
“Còn bố mẹ tớ thì sao?” Tôi thốt.
“Tớ sẽ nói lại giúp cậu.” Susan nói.
“Cám ơn cậu nhiều lắm.”
Sau đó tôi và Dane cùng ra sân bay. Các bạn tôi cùng cầu chúc cho tôi. Hy vọng họ vẫn còn ở sân bay. Cầu trời, xin ông hãy giữ cậu ấy ở đó.
Chúng tôi đến sân bây và tìm cậu ấy. Nicholas đâu rồi? Tôi gần như bỏ cuộc cho đến khi để ý một anh chàng đang đứng. "Nicholas?" Tôi gọi và đó thật sự là Nicholas.
Tôi chạy đến chỗ cậu ấy, rồi dừng lại một khoảng cách chừng vài bước chân. “Emma.” Cậu ấy gọi tên tôi thật nhẹ nhàng.
“Tớ… ừm…” ? Tôi lắp bắp.
“Cậu làm gì ở đây vậy?” Cậu ấy hỏi tôi.
“Tớ… tớ chỉ muốn trả lại chiếc áo vest cho cậu. Nhưng mà… tớ để quên ở nhà rồi.” Tôi nói. Ngu ngốc, tôi phải nói là tôi nghĩ gì mới đúng chứ.
“À, không sao cả.” Cậu ấy nói. “Cậu giữ lại đi.”
“Nicholas...” Tôi gọi thật dịu dàng.
Cậu ấy đang nhìn thẳng tôi.
“Tớ… tớ…”
Cậu ấy vẫn nhìn tôi và tôi biết cậu ấy để ý thấy tôi đang đỏ mặt. Tôi nhìn cậu ấy và cậu ấy cười. Nicholas bước lại gần và ôm tôi thật chặt.
“Tớ xin lỗi.” Cậu ấy thì thầm vào tai tôi. “Tớ yêu cậu nhiều lắm.”
“Tớ cũng yêu cậu.”
“Emma ơi.” Tôi nghe Dane gọi. Cậu ấy thở hổn hển. Tôi đoán là cậu ấy đã chạy khắp sân bay.
Chúng tôi cùng cười. “Tớ đoán vậy là cả hai đã thành một cặp rồi.” Cậu ấy nói.
“Anh ơi!” Ai đó gọi từ phía sau Nicholas. Tôi thấy em gái cậu ta đang bước tới chỗ chúng tôi. Cô bé rất xinh, nhìn qua thì đúng là một gia đình. “Chị là Emma à?” Cô bé hỏi tôi.
Tôi gật đầu cười. “Em rất vui khi được gặp chị!” Cô bé vừa nói vừa bắt tay tôi. “Anh Nicholas lúc nào cũng kể chuyện của chị. Ồ! Em rất mừng là hai anh chị đã hoà nhau rồi!”
“Lily à.” Nicholas nhăn mặt. Cậu ấy đang đỏ ửng mặt lên. Trông cậu ấy lúc đó dễ thương quá.
Cô bé cười với tôi rồi quay sang nhìn Dane. “Chào anh!”
Tôi nhìn thấy Dane cũng đang đỏ mặt lên. “Chào cô bé!” Cậu ấy mỉm cười.
Lily đi cùng Dane, và thế là chúng tôi để họ có chút riêng tư.
“Emma, hứa với tớ.” Nicholas bỗng nhiên nói.
“Hứa chuyện gì?” Tôi hỏi.
“Cậu sẽ chờ tớ nhé.”
“Cậu sẽ quay lại chứ?”
“Tớ nhất định sẽ quay lại. Hứa với tớ nhé.” Giọng Nicholas đầy quả quyết.
“Tớ sẽ đợi cậu, tớ hứa.”
Rồi Nicholas hôn tôi thật dịu dàng. “Tớ yêu cậu.”
“Tớ cũng yêu cậu.”
“Lily” Nicholas gọi. “Chúng ta phải đi rồi.”
“Ôi.” Tôi thấy Lily rất buồn. Cô bé và Dane đang nói gì đó rồi cô bé bỏ đi. Nicholas và cô em gái vẫy chào chúng tôi.
“Vậy là, cậu thích cô bé à?” tôi hỏi Dane.
“Tớ nghĩ vậy.” Dane mắc cỡ. “Tớ không ngạc nhiên khi Nicholas có cô em gái xinh như vậy. Cậu ta trông cũng bảnh lắm.”
“Họ là một gia đình mà.”
“Ừ. Cậu ấy quay lại không?”
“Ừ.” Tôi trả lời một cách vui vẻ. “Tớ đã hứa là sẽ chờ cậu ấy về.”
“Tốt rồi.” Dane nói. “Cậu chờ cậu ấy bốn năm, cậu ấy cũng vậy, chờ ngần ấy năm rồi còn gì, đúng không nào?”
“Ừ. Tớ giỏi việc chờ đợi lắm.” tôi đùa.
Cả hai cùng cười rồi rời sân bay. Tôi không biết khi nào Nicholas sẽ quay lại, nhưng cậu ấy đã hứa rồi, và tôi cũng đã hứa là sẽ chờ cậu ấy.
***
“Mẹ rất tự hào về con.” Mẹ tôi ôm tôi thật chặt. Hôm nay là lễ tốt nghiệp Đại học của chúng tôi.
“Tớ không thể tin là chúng ta đã tốt nghiệp Đại học rồi.” Tôi nói. “Thật vất vả, nhưng mà vui đúng không nào?”
“Các con vẫn là bạn à. Ôi chao!” Bố tôi vui vẻ cười.
“Vâng ạ, dù phải học nhiều lớp khác nhau, nhưng chúng cháu vẫn không quên gặp nhau sau khi tan học.” Susan giải thích.
“Không ngờ là các con của chúng ta lớn nhanh quá.” Mẹ của Samantha nói. “Chúng nó tốt nghiệp cấp 3, rồi bây giờ đã tốt nghiệp Đại học cả rồi. Thời gian trôi qua nhanh thật.”
“Tôi hiểu mà.” Mẹ tôi vừa cười nói. “Bây giờ chúng đã trưởng thành, à mà nhân tiện, tại sao các chị không ghé qua nhà chúng tôi dùng cơm tối nhỉ?”
Tất cả đồng ý và chúng tôi quay về nhà. Bố mẹ của các bạn tôi nói họ về nhà một tí để lấy thêm thức ăn.
“Emma, con vào nhà trước nhé.” Mẹ nói. “Chìa khoá này. Con xem coi thức ăn đã sẵn sàng chưa được không? Mẹ để trên bàn nhà bếp hết rồi đấy. Bố và mẹ nói chuyện một lát.”
“Được ạ.” Tôi xuống xe rồi vào trong nhà. Tôi mở đèn và sau đó thấy có ai đó đang ngồi trong phòng khách.
“Ai đó?” tôi căng thẳng. “Bố mẹ tôi đang ở ngoài, nếu ông là trộm thì mau đi đi.”
Người lạ đang ngồi trên đi-văng. Hắn ta đứng dậy và rồi…tôi bất ngờ quá. Là Nicholas.
“Chào cậu!” Sau bốn năm không gặp nhau, cậu ấy trông vẫn vậy. Cậu ấy vẫn rất đẹp.
“Cậu… cậu làm gì ở đây vậy?” tôi hỏi. “Bố mẹ tớ biết không?”
Cậu ấy gật đầu và cười. Rồi cậu ấy tặng tôi một bó hoa mà cậu ấy đang cầm trên tay. “Chúc mừng cậu.”
“Cảm ơn.” Tôi đỏ mặt. “Cậu về khi nào vậy?”
“Hôm qua thôi. Tớ muốn có mặt trong ngày tốt nghiệp của cậu.”
“Rồi cậu lại đi nữa à?” tôi hỏi một cách khổ sở.
“Không.”
“Cậu chắc chứ?”
“Tớ sẽ không bỏ cậu nữa. Cám ơn cậu vì đã chờ tớ lâu đến thế.”
Tôi đang khóc. Nicholas ôm tôi và tôi ôm lại. “Tớ vui lắm.”
Chúng tôi nghe ai đó bước vào. Bố mẹ tôi thấy cả chúng tôi rồi nói: “Con thích sự bất ngờ này không?” Bố tôi hỏi.
“Thích ư? Con rất rất rất thích ấy chứ !” Tôi cười tươi.
Bạn của tôi và gia đình họ đã đến, trông họ không mấy ngạc nhiên lắm. Vậy là tất cả họ đều biết chuyện Nicholas. Họ đã lên kế hoạch sẵn cả rồi.
“Tớ không ngờ là chỉ có một mình tớ là người không biết cậu quay lại đấy.” Tôi nói.
“Dane cũng không biết luôn.” Nicholas nói. “Lily đang quen với cậu ấy đấy.”
“Ồ.” Tôi cười. Dane chắc sẽ rất vui đây. Cả hai chúng tôi đều bất ngờ từ chính người yêu của mình.
“Emma.” Nicholas nói. “Tớ yêu cậu.”
Tôi nhìn rồi nắm tay cậu ấy. “Tớ có nói với cậu là tớ đã yêu cậu trong tám năm chưa?”
“Cũng giống như tớ vậy.”
“Em yêu anh.” Tôi nói
“Anh cũng yêu em lắm.”
Vậy là chúng tôi rất hạnh phúc bên nhau. Tất cả chúng ta cần phải chờ đợi người mình yêu, và với những ai vẫn chưa tìm thấy, đừng bỏ cuộc nhé. Tình yêu sẽ tự tìm cách đến với bạn ngay thôi.
(Hết)
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian